Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐỘC HẬU Ở TRÊN, TRẪM Ở DƯỚI!


Phan_14

Thật ra thì khi Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo quân hộ vệ đến tử lâu, nếu như cô muốn đi, vẫn có cơ hội. Mộ Dung Thánh Khuynh không phải là đối thủ của cô, nhưng mà ở trong một khắc kia, cô lại do dự. Trên người Long Noãn Noãn dường như có rất nhiều bí mật, mà hiện tại cô là Long Noãn Noãn, không muốn đếm xỉa đến rất khó! Giống như Kim Diện Nhân đó, cô vừa rời khỏi phủ thừa tướng, hắn liền xuất hiện, giống như là cố ý ngăn cản cô rời đi.

Hồi lâu, chờ tới khi Noãn Noãn ngẩng đầu, ngoài cửa sổ đã không còn ai, chỉ còn lại vài chiếc lá khô đang chập chờn trong gió đông.

Cúi đầu nhìn thuốc giải trong tay, không sai biệt lắm, sắc trời cũng tối, không ngờ cô đi ra ngoài lượn một vòng, cuối cùng vẫn trở lại dây dưa cùng Hoàng đế lang sói!

Bữa tối, sắc mặt Quế ma ma rất khó coi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì, lui ra ngoài.

Ngồi ở trên bàn, Noãn Noãn nhìn viên thuốc giải kia. Mặc dù không thể giải toàn bộ độc trên người Mộ Dung Thánh Anh, nhưng ít nhất cũng có thể ức chế độc tính, trong thời gian ngắn sẽ không phát tác, còn một loại rễ nữa cô chưa nghĩ ra là cái gì!

“Hoàng hậu đang suy nghĩ gì?” Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên, Noãn Noãn giật mình, thấy Hoàng đế lang sói một thân áo trắng đứng trước bàn, hứng thú nhìn cô chằm chằm.

Người đàn ông này không có võ công, bước chân làm sao lại nhẹ như vậy? Trong tổ chức sát thủ cô đã luyện thành tính cảnh giác, không có lý do gì cô không phát hiện được hắn đến gần!

“Anh tới từ khi nào? Tại sao không nghe được một chút âm thanh?” Noãn Noãn nhỏ giọng chất vấn.

“Là Hoàng hậu suy nghĩ quá chuyên tâm, trẫm gọi nàng mấy tiếng, nàng đều không phản ứng!” Mộ Dung Thánh Anh ngồi xuống trước mặt cô, nhìn một bàn đầy thức ăn: “Tối nay Hoàng hậu mời trẫm, không phải chỉ đơn giản là ăn cơm chứ? Nghe nói hôm nay Hoàng hậu tự mình xuất phủ, không phải là có liên quan gì tới trẫm chứ?”

Noãn Noãn cười lạnh, Hoàng đế lang sói này thật biết giả bộ, rõ ràng tất cả đều trong lòng bàn tay hắn, còn làm bộ cái gì cũng không biết!

“Mộ Dung Thánh Anh, hôm nay gọi anh tới, là vì tôi muốn ngả bài với anh!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, thật sự là chán ghét cuộc sống ngươi lừa ta gạt này. Hoàng đế lang sói dịu dàng cười tuyệt mỹ, dần dần ép cô sinh khí.

“Hả? Ngả bài?” Mộ Dung Thánh Anh cười càng thêm dịu dàng, “Hoàng hậu muốn cùng trẫm nói cái gì?”

Noãn Noãn đẩy thuốc giải trên bàn đến trước mặt hắn: “Đây là thuốc giải, có thể giải một loại độc trên người anh, chỉ là còn một loại thuốc, nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều vẫn chưa biết là cái gì. Trước anh ăn cái này đi, tôi sẽ lại đi tìm.”

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Thánh Anh vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng lóe sáng: “Trẫm biết vị thuốc dẫn kia là gì!”

“Cái gì?” Noãn Noãn sững sờ, không ngờ Mộ Dung Thánh Anh biết được phương thức chế thuốc, tại sao hắn không tự chế thuốc giải?

“Chỉ là đáng tiếc thuốc dẫn này cực kỳ khó tìm được!” Hắn khổ sở cười một tiếng, ngước mắt nhìn Noãn Noãn: “Nói đi, nàng muốn cái gì? Trừ việc rời khỏi trẫm, rời khỏi hoàng cung, cái gì trẫm cũng có thể đáp ứng nàng!”

Noãn Noãn nổi đóa, trừ hai thứ này, cô còn có thể yêu cầu cái gì? Còn không phải là phí sức?

“Mộ Dung Thánh Anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không phải là Long Noãn Noãn trước kia. Hơn nữa không phải anh đã sớm hoài nghi rồi sao? Nếu như tôi không phải là Long Noãn Noãn, như vậy không có bất kỳ quan hệ nào với anh, với vương triều Mộ Dung, có thể để cho tôi rời khỏi không?”

“Đây chính là nội dung nàng muốn ngả bài với ta?” Mộ Dung Thánh Anh vẫn mỉm cười nghe Noãn Noãn nói, cuối cùng nhẹ nhàng thở một cái: “Hoàng hậu, trẫm yêu nàng như thế, làm sao nàng có thể nhẫn tâm muốn rời khỏi trẫm như vậy?”

Noãn Noãn thật muốn vung một cái tát lên mặt nam nhân cười dịu dàng này.

Cô đúng là đàn gảy tai trâu rồi!

Noãn Noãn hô một tiếng đứng lên: “Anh cút!”

Ngược lại Mộ Dung Thánh Anh không buồn bực, chỉ nở nụ cười nhạt, cầm thuốc giải, xoay người rời đi.

Một âm thanh giết gà vang lên khi hắn đóng cửa phòng lại, đồng thời trong phòng vang lên âm thanh rơi vỡ của chén bát.

Nụ cười trên mặt nam nhân càng thêm ôn nhu, hắn nhìn viên thuốc trên tay, lập tức nuốt xuống.

Chẳng biết tại sao, trực giác hắn tin tưởng Long Noãn Noãn, cô sẽ không đụng chạm ở trong dược.

“Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tiến lên đón: “Là thư của nữ nhân kia!”

Nụ cười trên mặt nam nhân đột nhiên cứng ngắc.

Chương 41: Giày vò

“Hồi cung?” Long Chiếu An rất kinh ngạc, mấy ngày nay ông ta giảng giải cho Long Noãn Noãn không hề tiến triển, hơn nữa chuyện hôm qua Long Noãn Noãn đánh ngất Quế ma ma, trong lòng Long Chiếu An không yên. Sáng sớm ông ta đã kiếm một đại phu đến để xem bệnh cho Long Noãn Noãn, đại phu này còn chưa xem xong bệnh thì bất ngờ Hoàng thượng nói phải hồi cung.

“Trong cung còn có nhiều chính sự cần phải giải quyết.” Mộ Dung Thánh Anh sắc mặt lạnh lùng âm trầm không để cho người khác có khả năng thương lượng.

Long Chiếu An cùng Long phu nhân đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể nói: “Dạ vâng, cựu thần sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Long Chiếu An cùng Long phu nhân lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người là Mộ Dung Thánh Anh và Mộ Dung Thánh Khuynh.

“Hoàng huynh, nữ nhân kia, bà ta có thể làm hại mẫu hậu hay không?” Một hồi lâu sau Mộ Dung Thánh Khuynh mới cất tiếng.

Mắt Mộ Dung Thánh Anh tối sầm lại, cả người bao phủ không khí lạnh lẽo.

“Trên thế gian này chẳng lẽ không có cách nào để xử lý nữ nhân kia sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên trở nên cực kỳ tức giận.

Mộ Dung Thánh Anh đứng dậy đè hắn hại, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng nảy.

“Thập Nhất, nếu như nữ nhân kia muốn giết chết mẫu hậu thì hai mươi năm trước đã ra tay rồi. Chết không đáng sợ, đáng sợ phải là sống không bằng chết.” Mộ Dung Thánh Anh cất giọng trầm thấp, từng đường gân xanh hiện trên mặt giống như đang ẩn nhẫn, chịu đựng một cái gì đó.

“Hoàng huynh, huynh………đừng suy nghĩ nữa, chúng ta hồi cung thôi.” Mộ Dung Thánh Khuynh hạ quyết tâm.

Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái, nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài đột nhiên nhếch môi cười: “Tuyết rơi rồi, Thập Nhất.”

Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên có những bông tuyết thật nhỏ lả tả bay nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất rồi tan biến.

Trong xe ngựa, Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh Anh một cách quái dị, lúc này đây hắn cố gắng không nói lời nói, chỉ yên lặng ngồi một bên, vẻ mặt lạnh lùng.

Thường ngày hắn đều nói lời ngọt ngào cộng với dáng vẻ đen tối mà bây giờ lại trầm tĩnh làm cho Noãn Noãn có chút không thích nghi kịp. Cô nhìn bông tuyết đang bay ngoài trời nhàm chán không có việc làm bèn nói bâng quơ: “Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, tuyết đã rơi, hoa mai mới nở sao anh lại muốn về cung sớm vậy?”

Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Trong hoàng cung cũng có hoa mai.”

“Thật sao?” Noãn Noãn suy nghĩ hồi lâu cũng không có nhớ rằng trong cung có hoa mai.

“Ở Linh Thứu cung.” Người đàn ông bên cạnh khẽ nói.

Linh Thứu cung? Noãn Noãn ngẩn người ra, nhớ tới có lần nửa đêm trong tẩm cung của cô xuất hiện mảnh giấy kì lạ kia. Tờ giấy đó chính là hẹn cô gặp mặt ở Linh Thứu cung, trong Linh Thứu cung đó còn có hoa Mạn Châu Sa đỏ một cách quỷ dị.

“Nghe nói Linh Thứu cung là nơi cấm kỵ trong cung…” Noãn Noãn thử cất lời.

Mộ Dung Thánh Anh chợt mím môi cười một cái: “Ở trong mắt nàng hoàng cung đâu phải là hoàng cung thì còn có cái gì gọi là nơi cấm không được nhắc đên?”

Noãn Noãn ngẩn ra, vô duyên vô cớ bị hắn trách móc, cô đang định muốn cãi lại thì đột nhiên xe ngựa dừng lại.

“Hoàng huynh, đã đến Tuyên Vũ môn.” Bên ngoài xe ngựa tiếng Mộ Dung Thánh Khuynh vang lên có chút nặng nề.

Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi gật đầu một cái: “Vào đi thôi.”

Hoàng cung giống như là nơi có thú dữ.

Noãn Noãn ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cả xe ngựa ngập đầy mùi hoa mai lạnh lùng của đàn ông, vô cùng lạnh.

Không biết vì sao mà Noãn Noãn cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Xe ngựa trực tiếp đi qua cửa cung, Mộ Dung Thánh Anh bước xuống xe rời đi còn xe ngựa vẫn tiếp tục đưa Noãn Noãn trở về Phượng Vũ cung.

“Nương nương, đã đến nơi.” Quế ma ma vén mà xe cho Noãn Noãn.

Trên mặt đất Phượng Vũ cung lúc này đã trắng xóa một màu, cách đó không xa có một nữ nhân gầy yếu trên người mặc áo lông cáo màu trắng, theo sau là bốn cung nữ.

Thấy xe ngựa dừng lại, nữ nhân đó tiến lên đón: “Tỷ tỷ, người đã trở lại.” Giọng nói của cô gái yếu ớt vang lên, đồng thời vươn cánh tay khô gầy ra muốn đỡ lấy Noãn Noãn.

“Lệ phi không cần.” Noãn Noãn cười lạnh, cũng không dám tin tưởng Lệ phi một khắc trước còn muốn mình chết bây giờ sẽ đơn thuần tới chào đón cô.

“Tỷ tỷ vẫn không chịu tha thứ cho muội sao?” Thân ảnh gầy yếu trong chiếc áo lông cáo bước tới, trên khôn mặt là đôi mắt cực kỳ to đang nhìn chằm chằm Noãn Noãn.

Noãn Noãn cười nhạt: “Chỉ cần Lệ phi không trách bổn cung là tốt rồi.”

Lệ phi im lặng nhìn Noãn Noãn một hồi rốt cuộc cũng từ bỏ, thu cánh tay gầy gò lại, cứ vậy nhìn Noãn Noãn xuống xe.

Quế ma ma ở bên cạnh lên tiếng: “Hai vị chủ tử đừng nên đứng ở ngoài này nữa, ngoài này tuyết lạnh, đi vào trong phòng cho ấm.”

Noãn Noãn không đợi nói hết câu đã bước vào trong. Bên ngoài vốn dĩ đã vô cùng lạnh lại bị Lệ phi trong bộ dạng người không ra người quỷ không qua quỷ nhìn chằm chằm nên cô càng có cảm giác lạnh lẽo.

Lệ phi cũng đi theo sau vào, quan sát tẩm cung của Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Phòng của tỷ tỷ thật ấm áp, dù không có người ở đây nhưng lò sưởi vẫn được đốt, Hoàng thượng đối với tỷ thật tốt.”

Noãn Noãn không ngừng day huyệt vị trên trán, cô thật sự không biết vị Lệ phi quái gở này rốt cụộc là muốn gì, chẳng lẽ trong lòng cô ta vẫn còn ý định tranh giành Mộ Dung Thánh Anh? Thật sự là cô không muốn tranh giành, chỉ là người đàn ông kia dù có đuổi đi cũng không chịu đi.

“Ba năm, Hoàng thượng đối với tỷ tỷ vẫn tốt như vậy, vậy mà tỷ tỷ lại không hề động lòng chút nào, muột thật bội phục tỷ.” Lệ phi vẫn không ngừng nói.

Noãn Noãn không nói lời nào, cô xem Lệ phi bây giờ giống như bệnh nhân bị tâm thần, người như thế này tốt nhất đừng nên chọc vào.

“Nhưng muội muội thật đau lòng, nghĩ tới Hoàng thượng phải khổ sở như vậy, bị bà già đó giày vò, trong lòng muội liền…” Giọng nói Lệ phi chợt cao lên.

Noãn Noãn ngây ngẩn ra, bà già? Giày vò?

“Tỷ tỷ, muội sai rồi, muội vẫn cho tình địch lớn nhất của mình là tỷ, nhưng lại không có nghĩ tới là còn người khác, bà già kia quả thật quá là ác độc, quá đáng sợ, bà ta vậy mà…” Lệ phi càng nói càng trở nên kích động, mà lại dừng ở chỗ quan trọng nhất.

“Lệ phi, cô nói rõ ràng cho tôi xem.” Noãn Noãn đứng dậy: “Cái gì mà bà già?”

“Haha.” Lệ phi đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng: “Sao hôm nay tỷ tỷ lại quan tâm đến Hoàng thượng như vậy? Có phải do muội đoán bừa, tỷ tỷ, tỷ thích Hoàng thượng?”

Noãn Noãn nhìn Lệ phi ngây ngây dại dại trước mặt mà bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này tự giày vò bản thân mãi thì có kết cục tốt sao?

“Quả thực Hoàng thượng đúng là làm cho người khác đau lòng nha, vừa nghĩ tới Hoàng thượng phải chịu đựng loại hình phạt đó mà lúc sau vẫn tỏ ra như không có gì cũng sẽ làm cho người khác trong lòng sinh ra một loại cảm giác muốn ôm người vào lòng an ủi, thuận tiện……….” Lệ phi chợt ngừng lại rồi giọng lại cao vút lên: “Tiếp tục giày vò, nhìn thân thể trắng nõn gầy yếu từ từ run rẩy……..Haha.”

Mặt Noãn Noãn hiện ra mấy vạch đen, xoay người lạnh lùng nói: “Quế ma ma, tiễn khách.”

Quế ma ma cũng giật mình về thái độ không bình thường của Lệ phi, nhỏ giọng nói: “Lệ phi nương nương mời về.”

Lệ phi lạnh lùng không cười nữa, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Long Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, ngươi không phải là cao thủ võ công sao? Ngươi không phải là Hộ Long đường kỳ tài hiếm thấy sao? Ngươi không phải muốn Hộ Long đường ngày càng phát triển hơn sao? Ngươi đi giết chết nữ nhân kia đi.”

Chương 42 : Nàng yêu ta sao…

Vừa nghĩ tới biểu hiện sợ hãi của tên Hoàng đế lang sói vào đêm hôm ngã bệnh, Noãn Noãn bất giác mở miệng: “Nữ nhân kia là ai?”

“Dung Thái hậu.” Lệ phi xanh mặt, đôi môi run rẩy, ở nơi này trừ Long Noãn Noãn ra tất cả những người còn lại cũng không tự chủ được mà run rẩy.

“Lệ phi người không nên nói bậy, rốt cuộc người đến là có mục đích gì? Muốn làm cho Hoàng hậu nương nương cùng Thái hậu xảy ra xung đột sao? Dù gì Hoàng hậu cũng là người thân của người, thế nhưng người…” Quế ma ma không nhịn được lớn tiếng la lên.

“Haha.” Lệ phi cười càng thêm lạnh lùng: “Quế ma ma, nơi này thì lúc nào đến phiên bà nói chuyện rồi? Những lời ta nói đều là sự thật.” Nàng ta đem ánh mắt nhìn vè phía Noãn Noãn, đôi mắt to tròn càng làm cho không khí có chút quỷ dị.

Noãn Noãn không nói gì, cô biết Lệ phi mắc bệnh thần kinh nên những gì cô ta nói đều không thể tin, huống chi trước đây cô ta từng muốn mình chết. Mà cách đơn giản nhất chính là làm cho cô tự mình đi chọc giận lão Thái hậu ghê tởm kia. Cô chỉ cần liếc qua là đã đoán được. Ngay cả Thánh Nguyên vương gia, người có quyền lực khuynh đảo, dám đứng ra đối đầu với Hoàng thượng cũng bị lão thái bà kia nhúng chàm. Còn tên Hoàng đế kia ngoài mặt thì nhu nhược, lúc nào cũng cười cười giống như một tên vua ba phải, bên ngoài khoác một tấm da dê nhưng bên trong lại là một con sói……..

Trong lòng Noãn Noãn càng thêm lo lắng, mới vừa rồi trên đường từ phủ Thừa tướng về, rõ ràng tên Hoàng đế lang sói kia không giống với ngày thường, nghĩ lại thấy bộ dáng hắn vừa nghe đến cửa cung lền sợ hãi, chẳng lẽ…….

Noãn Noãn đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

“Nương nương.” Quế ma ma bắt lấy cánh tay Noãn Noãn, phịch một cái liền quỳ gối trước mặt cô: “Nương nương, mặc kệ người nghĩ nô tỳ to gan, mặc kệ người nghĩ nô ty là nội gián, nô tỳ chỉ muốn van người không nên đi, ngàn vạn lần không thể đi.”

Noãn Noãn lạnh lùng nhìn gương mặt khẩn thiết của Quế ma ma nhíu mày: “Tránh ra.”

Quế ma ma càng thêm hung hăng ôm chặt lấy hai chân Noãn Noãn không chịu buông.

Một bóng người tiến tới, Quế ma ma đột nhiên ngất xỉu dưới chân Noãn Noãn.

Noãn Noãn lạnh lùng ngước mắt nhìn khuôn mặt âm u xanh xao của Lệ phi.

“Chỉ có tỷ mới có thể cứu được chàng.” Lệ phi cất giọng nói, trong ánh mắt còn hiện lên vài tia chân thành.

Noãn Noãn hơi do dự rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trước cửa Phượng Tê cung, Mộ Dung Thánh Khuynh một tay ôm kiếm phiền não đi tới đi lui, rõ ràng là mùa đông vừa rồi lại có một đợt tuyết rơi, tuyết còn chưa kịp tan mà sao hắn thấy đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Noãn Noãn đi về phía Mộ Dung Thánh Khuynh.

Mộ Dung Thánh Khuynh ngước mắt nhìn thấy Noãn Noãn thì sững sờ, trên mặt biểu hiện tâm tình phức tạp. Hắn nhìn chằm chằm Noãn Noãn một hồi lâu rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Người tới đây làm gi?”

“Mộ Dung Thánh Anh đâu?” Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi, giờ phút này cô thà tin tưởng rằng Lệ phi nói dối.

Mộ Dung Thánh Khuynh ngoái đầu nhìn Phượng Tê cung một cái nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Người mau rời khỏi nơi này đi, huynh ấy không có ở đây………”

Noãn Noãn nhanh mắt nhìn thấy được ánh mắt của hắn, trong lòng cô không biết lấy đâu ra dũng cảm trực tiếp đẩy cánh tay của người đàn ông đang cản trước mặt đi về phía Phượng Tê cung.

Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, ngơ ngác, không tin được vào mắt mình.

Mới vừa rồi…….rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Long Noãn Noãn nhìn thanh cao thế nhưng lại biết võ công mà võ công chắc chắn là không kém hắn.

Noãn Noãn tiến vào cửa Phượng Tê cung, ngoài dự liệu của cô, Phượng Tê cung bên ngoài rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả một tên lính hộ vệ cũng không có. Có lẽ là do lão bà đó quá mức tự tin, cũng có lẽ… đột nhiên một tiếng rên rỉ, xen lẫn khổ sở theo gió lạnh bay vào tai Noãn Noãn.

Noãn Noãn đứng ở trong sân tuyết trắng xóa, cẩn thận xác định chỗ phát ra âm thanh đó, rất nhanh cô xác định đó là ở gian phòng lớn nhất—tẩm cung của Dung Thái hậu.

Âm thanh rên rỉ nhỏ càng ngày càng trở nên rõ ràng, càng lúc càng trở nên khổ sở làm cho đáy lòng người khác không nhịn được mà co rút.

Đang xác định âm thanh là từ trong căn phòng đó truyền tới, Noãn Noãn đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, sau đó chậm rãi chọc lên cánh cửa nhìn vào trong.

Trong phòng là một khoảng màu hồng thật là chói mắt, cũng bởi vì toàn màu hồng cho nên một thân thể trắng nõn nằm co rúc trên mặt đất nhìn cực kỳ chói mắt.

Noãn Noãn nheo mắt nhìn người đàn ông bị tình dục khống chế, quả nhiên đó là tên Hoàng đế lang sói.

Hoàng đế lang sói toàn thân toát ra mồi hôi lạnh, tóc đen giống như tơ lụa mềm mại quấn quanh cổ hắn, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy. Thân thể hắn co ro trên tấm thảm đỏ chói dưới đất, âm thanh khổ sở rên rỉ bật ra khỏi miệng.

Một bộ quần áo màu đỏ đang đứng trước mặt hắn, Noãn Noãn nhìn lên trên thì nhìn thấy một đôi mắt hết sức quỷ quyệt lẫn yêu tà đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Cũng đồng thời lúc đó, cảnh cửa phòng đột nhiên mở ra, Noãn Noãn không kịp né tránh nên đối mặt với ả đàn bà kia.

Nằm giữa hai người nữ nhân là tên Hoàng đế lang sói kia đang co ro nằm trên sàn nhà.

Mộ Dung Thánh Anh chợt nâng hai mi mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo bị tình dục khống chế điên cuồng.

Một loại không khí quỷ dị bao trùm lấy ba người.

Ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn nhau chằm chằm.

“Đi.” Đột nhiên Mộ Dung Thánh Anh gào lên, cả khuôn mặt trở nên đỏ, đôi mắt trong phút chốc lại mất đi khống chế.

Noãn Noãn biết hắn đã không chịu đựng nổi được nữa.

Áo tím tung bay, trong nhát mắt Noãn Noãn giơ tay bắt lấy Mộ Dung Thánh Anh, nhanh chóng bỏ một nửa viên thuốc giải cho vào miệng hắn, để cho hắn nuốt xuống.

Mặc dù là thuốc giải chưa hoàn chỉnh nhưng chí ít cũng có thể áp chế độc tố trên người hắn.

Một cơm gió lạnh bất chợt quét qua căn phòng, áo đỏ của Dung Yến Nhi bay bay, khóe môi lạnh lùng nhếch lên nhìn hành động của Noãn Noãn.

Mộ Dung Thánh Anh cao chừng 1m85 lúc này đang dán chặt lên người Noãn Noãn tìm về được chút lý trí hắn chợt nắm tay Noãn Noãn: “Nàng đi đi, đi mau đi.”

Noãn Noãn khẽ cười nhìn hắn: “Đây mới đúng là Mộ Dung Thánh Anh chứ.”

Người đàn ông sững sờ, chợt nhếch môi cười, ánh mắt không nghiêm túc nói: “Nữ nhân ngu ngốc, nàng cho rằng nàng là ai, cứu chủ sao? Trẫm cần nàng cứu hay sao? Chẳng lẽ đến điểm này nàng cũng không nhìn ra được hay sao?” Hắn nặng nề thở một hơi, khóe môi càng ngày càng nhếch lên, đáy mắt ánh lên một tia sáng: “Nàng bao giờ thì đã học được cách xen vào việc của người khác rồi hả? Chẳng lẽ nàng yêu ta sao?”

Chương 43: Hoàng đế lang sói nhảy xuống hồ

Noãn Noãn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thánh Anh, cô biết người đàn ông này muốn cô rời khỏi nơi đây, nhưng nếu như cô đã tới thì cô nhất định sẽ không bỏ mặc hắn ở đây một mình. Trừ khi hắn cam tâm tình nguyện trở thành đối tượng để cho bà già này giày vò, nhưng từ lần phát bệnh trước cô đã khẳng định Mộ Dung Thánh Anh không phải là loại người tình nguyện đó.

Cô đỡ người hắn lên, nhỏ giọng nói: “Nếu tin tưởng ta thì câm miệng lại.”

Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, hết sức ngạc nhiên nhìn Noãn Noãn, ánh mắt cô lúc này lạnh lẽo như biển khơi, mà bình tĩnh, sâu không thấy đáy. Trong mắt dường như ẩn chứa rất nhiều đợt sóng ngầm.

Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đứng thẳng người, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng nhạt, sau đó lại giống như một con cừu non, áp cả người sát vào nữ nhân bên cạnh. Hắn dường như đã hoàn toàn giao bản thân mình cho Noãn Noãn.

Noãn Noãn sững sờ không nghĩ tới sự thay đổi của hắn, khóe miệng hung hăng co quắp mấy lần, cảm giác như mình đang bị lừa.

“Long Noãn Noãn, ngươi thật là không biết trời cao đất rộng, Phượng Tê cung mà ngươi cũng dám xông vào?” Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Dung Yến Nhi lạnh lùng nhìn Noãn Noãn, khóe miệng xinh đẹp vẽ ra đường cong châm chọc: “Xem ra ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi.”

“Chỉ sợ bà mới là người quên thân phận.” Noãn Noãn chậm rãi xoay người lại đối mặt với Dung Yến Nhi, đôi mắt trở nên lạnh buốt như dao kiếm, mở miệng.

Sắc mặt Dung Yến Nhi thay đổi, yêu tà trong đôi mắt lóe lên. Trong hoàng cung này không có người nào dám nói với bà ta như vậy, không có một ai.

Mộ Dung Thánh Anh đang dựa vào người Noãn Noãn ánh mắt chợt lóe lên có chút kinh ngạc nhìn cô.

Hắn có thể cảm nhận đôi tay ấm áp của cô đang nắm lấy tay hắn nhưng mà khi đối diện với Dung Yến Nhi lại trở nên lạnh lùng như vậy. Cô giống như Bồ tát từ bi cứu nạn, mà lại giống như Tu La tức giận. Hai loại cảm xúc hòa quyện trên người cô, giống như có một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ trên người cô.

“Ngươi nói cái gì?” Dung Yến Nhi lạnh lùng mở miệng, con ngươi khát máu chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ.

“Bà còn nhớ mình là Thái hậu nương nương sao? Bà còn nhớ Mộ Dung Thánh Anh là con trai bà sao? Dù cho không phải là con ruột nhưng hành động xấu xa ti tiện như vậy bà cũng có thể làm ra được, bà không sợ bị trời phạt sao?” Noãn Noãn mở giọng chửi mắng, sắc mặt Dung Yến Nhi trở nên xanh mét, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt.

Một loại cảm xúc khó hiểu hiện lên trong mắt Mộ Dung Thánh Anh.

Thân ảnh màu hồng muốn động thủ, Noãn Noãn đột nhiên la lớn: “Bà muốn giết người diệt khẩu sao? Nếu tôi dám tới đây một mình thì đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi.”

Dung Yên Nhi dừng lại, quát khẽ: “Ngươi chuẩn bị cái gì?”

“Tôi đã viết tất cả chuyện xấu xa của bà thành một bài hát đồng dao, đưa cho người ta. Nói cho bà biết nếu hôm nay trước khi mặt trời lặn không thể ra khỏi cung gặp người đó thì sáng sớm ngày mai, cả Mộ Dung vương triều từ trên xuống dưới sẽ biết Thái hậu bà là một người háo sắc. Trong hoàng cung bà có thể một tay che trời, nhưng bà có thể che được miệng thế gian sao?” Noãn Noãn bình tĩnh, thản nhiên mở miệng.

Ánh mắt Dung Yến Nhi lóe lên hung dữ. Người trong thiên hạ này nói gì bà ta không quan tâm, nhưng nếu như bị người kia biết được thì nhất định sẽ đoán được bà ta chính là Ngọc Diện hồ ly ngày đó chạy trốn được. Nếu như bị hắn bắt lại…

Móng tay đỏ thắm đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

“Cho nên cầu xin Thái hậu nương nương để cho tôi dẫn Hoàng thượng đi, tôi có thể bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa lời.” Noãn Noãn vừa nói vừa ôm eo người đàn ông bên cạnh bước lùi về phía sau.

Dung Yến Nhi lạnh lùng đứng trước giường, quần áo màu đỏ tung bay, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, cuối cùng bà ta cũng không ra tay.

Một nén nhang sau Noãn Noãn dìu Mộ Dung Thánh Anh tập tễnh đi ra khỏi cửa chính Phượng Tê cung.

“Hoàng huynh.” Mộ Dung Thánh Khuynh vui mừng chạy lại.

Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đứng thẳng lên nhìn bàn tay Noãn Noãn đang đặt ở eo hắn lạnh lùng nói: “Buông ta ra.”

Noãn Noãn ngẩn người ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .